Nếu mai sau trái tim yêu không còn chung nhịp đập
Lượt xem: 2682Chọn ngôn ngữ:
Nếu một ngày, hai trái tim yêu bỗng dưng ngược lối, không còn cùng chung nhịp đập...Người đi về bên phải, ta chọn con đường rẽ trái, bỗng dưng thế giới xoay vần, chẳng đi cùng nhau nữa. Đó là ngày ta biết trước nhưng mặc nhiên bất lực nhìn mọi thứ vụn vỡ thành từng mảnh, chẳng thể làm gì hơn ngoài cách im lặng. Có những mối tình kết thúc mà chẳng ai hiểu nổi nguyên do, như chuyện chúng mình!
Một ngày không nắng không mưa, chúng ta chẳng còn thương nhau nữa. Vốn dĩ tình yêu không thể thiếu dư vị của những hờn giận, nhưng nước tràn ly, tổn thương vì lời nói cứa sâu vào tim. Nhất nhất không nhường nhịn, tưởng yêu rất nhiều, thương rất sâu đậm, nhưng cuối cùng tình yêu cũng chỉ là kỷ niệm dang dở.
Mơ giấc mơ buồn, tỉnh dậy thấy mình vừa đánh rơi hết yêu thương, chẳng còn chút gì sót lại. Ta chếnh choáng như vừa đi qua con dốc tuổi trẻ, dưới vực sâu vẫn còn đó bóng hình của người, từng thương rất nhiều. Con người vẫn luôn lạ lùng như thế, rõ ràng không muốn người ấy buồn nhưng vẫn không thôi làm nhau đau bằng lời nói như thể xát muối.
Ta đi qua những bình minh thuở mới yêu bằng tất cả say mê tuổi trẻ, thế nên giờ đây ta biết lấy gì để cắt xén bi thương thôi dằn vặt? Ta tự vấn chính mình, rốt cuộc sau tất thảy những gì mình làm cho nhau, tại sao tình yêu vẫn không ở lại?
Tự dặn lòng sẽ không để nước mắt lem ướt, nhưng ta là con gái, muôn đời vẫn yếu đuối sau vỏ bọc vờ mạnh mẽ. Ta khóc rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên chẳng để người nhìn thấy. Sự lựa chọn hôm nay sẽ trở thành niềm đau cho ngày sau, bước đi rồi cũng đâu thể thanh thản nhìn những giọt tình chạm đáy vỡ tan. Là ta đang đau vì tình yêu tuổi trẻ đấy ư?
Có ai đó đã từng nói với ta rằng tình yêu người trẻ ấy mà, yêu hết mình nhưng lại không đủ can đảm để níu giữ tình yêu. Ta sợ khoảng cách, sợ lòng người bỗng chốc nhạt nhòa để ân tình lặng trôi vào dĩ vãng, sợ người chẳng thương ta nhiều như ngày mới yêu, ta mệt mỏi trong chính tình yêu mà ta dày công vun vén, rồi ta tự khắc buông.
Phút sau cuối chẳng biết người có tiếc nuối không, nhưng lòng ta cũng hóa băng giá, chắc chẳng yêu ai nhiều nữa đâu. Ta đã yêu người bằng tất cả những gì ta có, ta đã thương người như thể đây là lần cuối cùng ta yêu, vậy mà ta đã không gom đủ dũng khí để giữ người ở lại bên cạnh mình. Đến cuối cùng, dù ta cố gắng bao nhiêu để giữ cánh tay người ở lại, người vẫn lạnh lùng quay lưng ra đi, bỏ lại ta chênh vênh, hụt hẫng giữa nỗi đau thương tận cùng, giằng xé tâm can.
Sau những áp lực của cuộc sống, rằng người ta vẫn bảo khoảng cách luôn là trở ngại trong tình yêu, sau những câu nói của người thân khiến ta nhói đau, ta chọn cách chối bỏ tình yêu. Ta chỉ nói nếu như mai này mình chẳng còn thương nhau, thì hãy cứ một lần thành thật mà rời đi. Nhưng ta lại dối lòng mình quá nhiều...
Chẳng ai đủ mạnh mẽ để không khóc khi tình yêu rời đi, chỉ là người ta đang cố giấu thật nhiều đớn đau đằng sau ba chữ “không có gì” với một nụ cười vừa đủ. Nhưng ai biết rằng nụ cười ấy đã đánh lừa cảm xúc, người trao ta hai điều bội bạc!
Rồi người sẽ ổn thôi, như ngày ta chưa đến, ngày tình yêu chưa mang màu u sầu. Rồi người sẽ bước về phía không ta, sau lưng ầng ậc nước mắt đành bỏ lại cho thời gian phủi bụi. Ta thương người, nhưng không thể chọn nắm tay người nữa rồi.
Nếu mai này chẳng còn thương, chỉ mong một lần người đọc được những lời gan ruột nhưng hãy chớ để tâm. Vì dẫu rằng xa nhau, mãi mãi hình bóng tạm gọi là người thương, ta vẫn nâng niu, vuốt phẳng nơi trang nhật ký, nơi lồng ngực trái.
Phía không nhau, không nắng ấm áp, cơn mưa nào vừa đi cuốn trôi đi tất cả? Những nụ hôn vội bỗng đánh rơi, những vòng tay đan chặt buông lơi tự thời khắc nào khiến tất cả thảng thốt trả về quá khứ một tiếng thở dài.
Đôi khi không phải cứ thương hết lòng là sẽ mãi ở bên nhau, như người và ta, chỉ có duyên gặp gỡ nhưng chẳng đủ phận để nắm tay nhau cùng đi chung đến cuối con đường...